Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Chặng đường gian nan khi yêu anh họ xa

Mùng 5 Tết mới đây, khi biết tin chúng tôi quen nhau, ba tôi lên nhà anh đòi chém ba anh vì nghĩ anh dụ dỗ tôi, hai bên xích mích lớn lắm.
Ngày tôi đậu đại học, bước chân lên Sài Gòn, tình yêu đầu ngỡ ngàng với một đứa con gái mới lớn, thiếu thốn tình cảm và khiếm khuyết về tâm lý. Tôi
gặp anh, anh là anh họ của tôi, dù qua 4 đời nhưng vẫn là dòng họ. Điều này làm gia đình hai bên phản đối kịch liệt. Tôi yêu anh, yêu thật lòng, anh cho tôi thấy một cuộc sống mới mẻ, thực tế. Anh dạy tôi cách sống, giao tiếp, hòa nhập cộng đồng trong từng lời ăn tiếng nói nhưng theo một cách chỉ dạy rất tự nhiên.

Anh nghèo, là sinh viên năm cuối một trường đại học. Tôi đỡ hơn anh, dù gì cũng có cơm ngày 3 bữa, tiền đi học ba má vẫn gửi đầy đủ. Anh có khi ăn mì sống trừ cơm (vì hết gas nấu nước). Cũng vì thế, hai đứa có khi cùng chia nhau ổ bánh mì thịt, có khi mắc mưa chung không tiền mua áo mưa. Vậy mà gia đình phản đối dữ quá, cho tới khi ba đổ bệnh trở lại, tôi phải cắn răng chia tay anh để ba yên lòng vượt qua căn bệnh vẫn dai dẳng hàng năm nay. Ba sống được tới giờ bác sĩ nói là kỳ tích.

Anh và tôi yêu nhau thật lòng, đau khổ khi không tới được với nhau. Thế là tôi buồn bã, buông xuôi, tự cho phép mình quen người đàn ông khác để lấp chỗ trống đó, không may tôi bị lừa gạt tình cảm. Hắn ta dắt tôi về nhà và cưỡng bức, hứa lấy tôi nhưng rồi bỏ đi lấy người khác cùng quê ba má tôi ở. Thật là nhục nhã ê chề, tôi uống thuốc tự tử, bạn cùng phòng thấy vậy đã cứu tôi. Từ đó tôi sống như một bóng ma, trở về những tháng ngày không ngủ được, nhiều lúc không nói chuyện được.

Hai năm sau tôi gặp lại anh trong lúc tình trạng xấu nhất, tâm lý không ổn định nhất, anh như cái phao cứu vớt cuộc đời tôi. Anh chấp nhận quá khứ, cùng nhau cố gắng, nói khi chúng tôi đi làm, độc lập bản thân, gia đình sẽ bị thuyết phục từ từ và xiêu lòng trước sự cố gắng của chúng tôi. Như có ánh sáng lóe lên hy vọng sống, tôi và anh cùng cố. Giờ hai đứa chững chạc hơn xưa, đủ sức đối mặt với vấn đề chứ không còn bỏ chạy như trước.

Mùng 5 Tết mới đây, khi biết tin chúng tôi quen nhau (cho tới hiện tại là 2 năm quen nhau mà chúng tôi cố giấu để gia đình yên lòng), ba tôi lên nhà anh đòi chém ba anh vì nghĩ anh dụ dỗ tôi, hai bên xích mích lớn lắm. Tôi khổ, anh cũng khổ cả hai cố gắng thuyết phục, tôi thú nhận với gia đình mình từng tự tử vì áp lực, anh là người giúp đỡ và chia sẻ. Ba tôi dần nhận ra, ba im lặng. Cho tới giờ, chúng tôi vẫn chưa thành công hoàn toàn nhưng tôi tin một ngày nào đó sự cố gắng của chúng tôi sẽ được đền đáp.
Hoài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét