Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Hạnh phúc của tôi là anh

Ôm tôi anh nói: 'Anh tự quyết định rồi. Em phải lấy anh!'.
Quen biết nhau  gần mười năm, mối quan hệ của chúng tôi từng dừng lại trên lớp học. Tuổi 18 vô tư, tôi bàn trên, anh bàn dưới, “mày, tao” chí chóe quanh năm. Ngày ra trường với những lời nhắn nhủ như bị lãng quên, anh ra nước ngoài du học, tôi học đại học trong nước. Trong những buổi họp lớp, tôi không gặp lại anh. Tôi tưởng chúng chỉ là một góc nhỏ trong cuộc đời nhau.

Sau bốn năm, tôi tốt nghiệp đại học với những lo lắng, toan tính cho tương lai. Một ngày đẹp trời, tò mò về cậu bạn năm xưa, tôi gửi yêu cầu kết bạn khi nhìn thấy facebook anh. Vô tình, tôi hỏi thăm anh đúng ngày đầu tiên anh trở về nước. Sau này nghĩ lại, tôi tin đó chính là cái duyên.
Chúng tôi gặp lại nhau, vẫn “mày, tao” chí chóe. Anh gợi lại cho tôi quãng thời gian tươi đẹp tràn đầy hồi ức vui vẻ. Tôi những tưởng chúng tôi trở lại là những người bạn thân thiết như xưa.
Ảnh: Weddbook.
Ngày Valentine, anh làm tôi bất ngờ với món quà là một hộp sữa bò. Anh bảo: "Tao tặng mày hộp sữa. Uống đi cho béo. Béo lên rồi tao sẽ yêu mày!". Tôi hí hửng nhận và dõng dạc nói với anh rằng: "Tao mà béo lên thì chả đến lượt mày." 
Anh kể cho tôi nghe những mối tình trước đây của anh. Nghe xong, tôi tức giận chỉ tay vào mặt anh nói rằng: "Tao ghét nhất những đứa lăng nhăng như mày! Thề là sau này tao sẽ không bao giờ yêu một người như thế!". Con bé chưa từng nếm trải sự đời cứ mù mờ và mãi mơ về thứ tình yêu trong phim. Hôm đấy anh vất vả trời rét đưa tôi về nhà lúc 11h đêm, rồi lại lóc cóc bắt taxi đi về một mình. Mãi sau này yêu nhau, tôi mới nghe bạn bè của anh kể lại rằng đêm đó có người nhớ tôi không ngủ nổi.
Rồi một ngày anh nói: “Làm bạn gái tao nhé!”. Ngỡ ngàng nhưng tôi biết tôi mong đợi câu nói này của anh. Nhận lời anh, tôi hạnh phúc đắm mình trong tình yêu và cố gắng tận hưởng, vì tôi biết, tôi không có nhiều thời gian. 
Khi mới ra trường, bố mẹ động viên tôi học tiếp khi biết tôi vẵn băn khoăn về tương lai. Ngày quyết định đi du học, tôi chưa gặp lại anh. Ngày  phỏng vấn du học, tôi chưa yêu anh. Kế hoạch tương lai của tôi từng không có anh. Tôi day dứt, hối hận trách: “Sao mình không gặp nhau sớm hơn?”. Anh kiên trì ở bên tôi, động viên tôi, chuẩn bị từng thứ cho ngày tôi đi. Tôi chỉ muốn mãi ở trong vòng tay anh, yêu anh, thương anh. Ngày chia tay, anh bảo tôi: “Hai năm nữa, anh đợi em ở đây.”
Những ngày xa quê hương, nỗi nhớ của tôi tràn ngập hình bóng anh. Thời gian xa nhau nhiều hơn cả thời gian bên nhau, có lúc tôi tưởng mình gục ngã.  Anh vẫn kiên nhẫn nghe tôi khóc, nghe tôi than vãn mỗi lúc gặp khó khăn. Anh bền bỉ động viên tôi từ xa, ngày ngày gửi ảnh cho tôi trước khi đi làm, rồi nằng nặc bắt tôi làm y hệt. Anh nói: “Ngày nào cũng phải nhìn mặt nhau, không thì sẽ bị quên mất.” 
Ảnh: Theheartbandits.
Cứ thế, anh cùng tôi đi qua hai năm dài đằng đẵng. Ngày trở về, anh đợi tôi ở sân bay như lời hứa năm xưa. Ôm tôi anh nói: “Anh tự quyết định rồi. Em phải lấy anh”. Rồi mặc kệ tôi, anh lồng chiếc nhẫn vào tay tôi.
Bây giờ, anh không chỉ là hạnh phúc, anh là gia đình của tôi. Chúng tôi đã kết hôn và có một bé gái xinh xắn. Tôi tin rằng, hạnh phúc là một cuộc trình mà bạn không bao giờ phải cảm thấy rằng “thực ra ta chỉ có một mình”.
N.M.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét